Tiểu luận Sự phân cấp tài khóa và quy mô chính phủ một nghiên cứu thực nghiệm tại quốc gia Châu Âu

  • Người chia sẻ :
  • Số trang : 23 trang
  • Lượt xem : 6
  • Lượt tải : 500
  • Tất cả luận văn được sưu tầm từ nhiều nguồn, chúng tôi không chịu trách nhiệm bản quyền nếu bạn sử dụng vào mục đích thương mại

NHẬP MÃ XÁC NHẬN ĐỂ TẢI LUẬN VĂN NÀY

Nếu bạn thấy thông báo hết nhiệm vụ vui lòng tải lại trang

Bạn đang xem trước 20 trang tài liệu Tiểu luận Sự phân cấp tài khóa và quy mô chính phủ một nghiên cứu thực nghiệm tại quốc gia Châu Âu, để xem tài liệu hoàn chỉnh bạn click vào nút DOWNLOAD LUẬN VĂN ở trên

Kể từ cuối những năm 1980, sự phân cấp đó là việc chuyển giao quyền lực chính trị, tài chính và hành chính cho các chính quyền địa phương, đã nổi lên như một trong những xu hướng quan trọng nhất trong chính sách phát triển. Vì vậy, thiết lập các mối quan hệ tài khóa giữa các cấp của chính phủ các nước thành viên Liên minh châu Âu đã thu hút sự quan tâm về việc chuyển giao quyền hạn thu thuế cho cấp địa phương. Các tổ chức siêu quốc gia, chẳng hạn như Ngân hàng T hế giới (2000) hoặc OECD (2002a, 2002b), hỗ trợ phân cấp tài khóa ở các nước Đông Âu, cho rằng một di chuyển theo hướng phân cấp hơn sẽ thúc đẩy phát triển kinh tế cũng như hiệu quả của khu vực công. Báo cáo của Ngân hàng Thế giới khi bước vào thế kỷ 21 ghi lại rằng mong muốn về việc tự quyết định và chuyển giao quyền lực là động lực chính “định hình thế giới, trong đó phát triển sẽ được xác định và thực hiện” 1 trong thập niên đầu của thế kỷ này. Một số lý thuyết khác về hành vi của chính phủ đề xuất trong các tài liệu tài chính công thúc đẩy giả thuyết cho rằng phân cấp tài khóa có thể hạn chế quy mô của khu vực công. Oates (1972) lập luận rằng chính quyền địa phương có thông tin về sở thích của người dân tốt hơn so với chính phủ liên bang và trung ương, có nghĩa là phân cấp trong việc cung cấp hàng hóa công cho công chúng sẽ hiệu quả hơn cung cấp tập trung. Tuy nhiên, ông cũng lưu ý rằng trong khi hàng hóa công đáp ứng tốt hơn nhu cầu của người dân (phù hợp với Tiebout1956), tăng nhu cầu trong nước đối với các dịch vụ công có thể làm tăng quy mô của khu vực công (Oates1985). Trong việc giới thiệu giả thuyết Leviathan nổi tiếng của họ, Brennan và Buchanan (1980 , p.185) thừa nhận rằng “tổng can thiệp của chính phủ trong nền kinh tế nên nhỏ hơn, các yếu tố khác không đổi, thì mức độ mà các loại thuế và chi phí được phân cấp lớn hơn”. Chính phủ diễn tả khi tối đa hoá nguồn thu, các tác giả, và các tài liệu tiếp theo về sự lựa chọn công, cho rằng, miễn là căn cứ tính thuế linh động, phân cấp tài khóa các cấp chính quyền tham gia vào cạnh tranh về thuế, do đó hạn chế sự độc quyền của Leviathan về thuế. Tuy nhiên, mô hình cho thấy khi một số cấp chính quyền độc lập định ra mức thuế của họ, trên cơ sở thuế chung (ví dụ, chia sẻ cơ sở thuế), kết hợp (tổng hợp) thuế suất cân bằng của hai cấp chính quyền để tối đa hóa nguồn thu sẽ cao hơn so với nguồn thu tối đa hóa tỷ lệ thuế của chính phủ duy nhất (Flowers1988; Shughart và Tollison 1991; Keen 1995; Wrede1996; Keen và Kotsogiannis2004). T hật vậy, không có sự đồng thuận lý thuyết về mối quan hệ giữa phân cấp tài khóa và quy mô của khu vực nhà nước từ những người đặt câu hỏi về mô hình Leviathan cũng phác thảo cho thấy phân cấp có thể không dẫn đến một 1 World Development Report on Entering the 21st Century qu oted by Ebel and Yilmaz (200 2, p. 3). Phân cấp tài khóa và quy mô Chính phủ-Nhóm 8 Trang3 khu vực công gọn gàng hơn, đó là hiệu ứng fly-paper (giấy bẫy ruồi) nổi tiếng và vấn đề hàng hóa tiêu dùng chung (để xem chi tiết hơn,x xem Jin và Zou2002 , trang 273-274). Theo nghiên cứu thực nghiệm Oates (1972 , 1985 ), nhiều tài liệu đã cố gắng để kiểm tra tác động của việc phân cấp trên quy mô của chính phủ. Tuy nhiên, kết quả là không thuyết phục (xem Feld et al. 2003, một tài liệu nghiên cứu đầy đủ). Kết quả của tài liệu này cho thấy quy mô của chính phủ thường được đánh giá trên khía cạnh nguồn thu thuế hoặc chi tiêu chính phủ, trong khi hầu hết các chỉ số phân cấp tài khóa có nguồn gốc từ Thống kê T ài chính của Chính phủ (GFS) do Quỹ Tiền tệ quốc tế (IMF), thì được xác định trên cơ sở một khía cạnh của phân cấp, có nghĩa là, các địa phương chia sẻ nguồn thu hoặc chi phí của chính phủ. Tuy nhiên, các chỉ số tài chính thông thường đánh giá quá cao mức độ phân cấp tài khóa hoặc tự chủ tài chính trong hầu hết các nước, như vậy họ không có kiểm soát tài khoản nắm giữ bởi chính quyền địa phương trên căn cứ tỷ lệ tính thuế (Stegarescu 2004). Phân cấp chi tiêu mà không giao quyền hạn về thu thuế địa phương tương ứng có thể không tạo ra sự cạnh tranh thuế hạn chế hành vi của Leviathan. Phân cấp tài khóa được tài trợ bởi nguồn chung, như là trợ cấp hoặc chia sẻ nguồn thu được kiểm soát bởi T rung Ương (tức là, sự mất cân bằng theo chiều dọc), có thể có ảnh hưởng ngược lại, bằng cách phá vỡ các liên kết giữa lợi ích được hưởng và các loại thuế phải nộp. Phân cấp có thể hạn chế hoặc tăng cường sự phát triển của chính phủ, tùy thuộc vào bản chất của việc phân cấp (Rodden 2003). Một vài tài liệu dựa trên thông tin từ các nước OECD (2001)-(Organization of Economic Co-oporation and Development-Tổ chức hợp tác và phát triển kinh tế), tính đến kiểm soát chính quyền địa phương trên căn cứ tính thuế hoặc tỉ lệ trong các nước chuyển đổi Châu Âu (Ebel và Yilmaz 2002) và ở một số nước OECD (Rodden 2003 Meloche et al.2004). Nhiều nghiên cứu trong số những nghiên cứu này kết luận rằng quyền tự chủ tài khóa dẫn đến các quốc gia nhỏ hơn trong khi các khoản trợ cấp có tác động tích cực đối với quy mô của khu vực công. Tuy nhiên, Jin và Zou (2002), trong một nghiên cứu sử dụng dữ liệu bảng trên 32 quốc gia, cho thấy phân cấp tài khóa ảnh hưởng khác nhau đến quy mô của chính phủ, địa phương và cả hai.