Thời gian trần thuật trong tiểu thuyết Việt Nam đương đại
- Người chia sẻ :
- Số trang : 11 trang
- Lượt xem : 11
- Lượt tải : 500
- Tất cả luận văn được sưu tầm từ nhiều nguồn, chúng tôi không chịu trách nhiệm bản quyền nếu bạn sử dụng vào mục đích thương mại
Bạn đang xem trước 20 trang tài liệu Thời gian trần thuật trong tiểu thuyết Việt Nam đương đại, để xem tài liệu hoàn chỉnh bạn click vào nút DOWNLOAD LUẬN VĂN ở trên
Nếu thi pháp học quan tâm chủyếu đến thời gian của nhân vật, của những sự kiện diễn ra trong tác phẩm thì tựsựhọc quan tâm nhiều hơn đến thời gian của việc kể, tức là thời gian trần thuật, vốn gắn liền với người kểchuyện. Các nhà tựsựquan tâm đến độlệch giữa thời gian sựkiện và thời gian trần thuật. Theo GS.TS. Trần Đình Sử: “Mối tương quan giữa thời gian trần thuật và thời gian được trần thuật đã được các nhà hình thức Nga, Vưgôtxki phát hiện từlâu. G. Genette có công lập ra công thức đểphân tích nhưlà một phép tu từcủa trần thuật” [9; 94]. Thời gian trần thuật(thời gian tựsự- narrative time) chính là thời gian của truyện kể(phân biệt với thời gian được trần thuật là thời gian của các sựkiện được kể- thời gian “chuyện”). Đó là “thời gian của trật tự các sựkiện đã được phân bốlại trong truyện do sắp xếp chủquan của người kểchuyện” [4, 33]. Thời gian trần thuật không tuân theo quy luật của thời gian vật lí mà đã được tái tạo lại bởi người kểchuyện. Người kểchuyện bao giờcũng sửdụng thời gian nhưlà một phương tiện đặc thù làm bối cảnh đểkểchuyện, thoát ra ngoài thời gian quy ước (trình tự trần thuật thường bị đảo lộn bằng cách thuật lại những chuyện đã qua (đảo thuật- analepse) hay thậm chí cảnhững việc chưa đến (dựthuật – prolepse)). Các thủ pháp rút gọn, tỉnh lược, kéo dài, ngưng nghỉ, lặp lại cũng thường được người kể chuyện sửdụng đểtổchức thời gian của trật tựcác sựkiện sao cho đạt hiệu quảnghệ thuật cao nhất. Vì vậy, Genette đã rất có lí khi xem thời gian trần thuật, thời gian của truyện kểlà thời gian giả(pseudo time).
