Nghiên cứu khảo sát môn học phát âm cho sinh viên năm thứ 1, khoa sư phạm Tiếng Anh – Đại học Ngoại ngữ – Đại học Quốc Gia Hà Nội
- Người chia sẻ : vtlong
- Số trang : 44 trang
- Lượt xem : 8
- Lượt tải : 500
Các file đính kèm theo tài liệu này
2.doc
- Tất cả luận văn được sưu tầm từ nhiều nguồn, chúng tôi không chịu trách nhiệm bản quyền nếu bạn sử dụng vào mục đích thương mại
Bạn đang xem trước 20 trang tài liệu Nghiên cứu khảo sát môn học phát âm cho sinh viên năm thứ 1, khoa sư phạm Tiếng Anh – Đại học Ngoại ngữ – Đại học Quốc Gia Hà Nội, để xem tài liệu hoàn chỉnh bạn click vào nút DOWNLOAD LUẬN VĂN ở trên
Để có thể giao tiếp nói bằng một ngôn ngữ nước ngoài theo cách giống như một người bản ngữ, người học thứ tiếng ấy phải đạt được một mức nhất định về độ chính xác (accuracy) và độ trôi chảy (fluency). Một số yếu tố khác như sự linh hoạt, âm vực và kích cỡ (âm lượng và độ dài) của lời nói cũng được cho là có ảnh hưởng đến khả năng nói của người học (Hedge, 2000), tuy nhiên độ chính xác và độ trôi chảy vẫn được quan tâm hơn cả vì dường như hai yếu tố này nổi lên bề mặt phía trên dễ nhận thấy nhất đối với người tham gia giao tiếp. Nhưng trong suốt quá trình nghiên cứu về ngôn ngữ nói chung và việc dạy và học ngôn ngữ nói riêng, một vấn đề vẫn gây nhiều tranh cãi là yếu tố nào trong số hai yếu tố trên nên quan trọng hơn và được ưu tiên hơn. Xu hướng thiên lệch thay đổi theo thời gian, tuy nhiên tại thời điểm hiện tại trào lưu chú trọng về truyền đạt thông điệp (message-oriented) quan tâm đến độ trôi chảy hơn là độ chính xác. Khái niệm độ chính xác, vì vậy, đang bị phần nào “bỏ quên”.
Dù trào lưu hiện tại không dành nhiều giấy mức cho ‘độ chính xác trong ngôn ngữ’ như nó đáng được nhận, khái niệm này, biểu hiện rõ ràng trong khả năng ngữ âm (cách phát âm) của người giao tiếp, vẫn đóng một vai trò không thể thiếu trong quá trình dạy, học và nắm vững một ngôn ngữ. Điều này càng đúng hơn trong trường hợp của tiếng Anh: người ta có thể đánh giá trình độ học vấn và địa vị xã hội của một người thông qua ngữ âm của anh ta (McDowall, 2002). Điều này đồng nghĩa với việc nếu một người học tiếng Anh muốn có được khả năng sử dụng thứ tiếng này như một người bản ngữ, và muốn được đánh giá cao về mặt học thuật, thì phải trau dồi ngữ âm của mình.
Tuy nhiên, đối với người học tiếng Anh như một ngoại ngữ, việc học và nắm vững phát âm là một trở ngại lớn vì hệ thống chính tả của tiếng Anh (orthography) “khét tiếng là vô ích” nếu ai đó muốn suy ra cách phát âm của một từ từ cách viết của từ đó (Lecumberri & Maidment, 2000). Khác với các ngôn ngữ mà hệ thống chữ viết có thể gợi ý cả cách phát âm các từ ở một mức độ nào đó như tiếng Việt, tiếng Nhật, tiếng Hàn Quốc, tiếng Nga, hay tiếng Pháp, sự liên hệ giữa chính tả và ngữ âm trong tiếng Anh rất lỏng lẻo, gây khó khăn cho những người mới học tiếng Anh. Với đối tượng là các sinh viên năm thứ nhất trường ĐHNN – ĐHQGHN, điều này lại càng là một cản trở lớn, vì hầu hết các sinh viên đều không được tiếp cận với ngữ âm một cách hệ thống và thấu đáo trong chương trình học tại trường phổ thông.
