Luận án Quản lý Nhà nước đối với dịch vụ công trực tuyến trong các cơ quan hành chính Thành phố Hà Nội
- Người chia sẻ : vtlong
- Số trang : 193 trang
- Lượt xem : 9
- Lượt tải : 500
Các file đính kèm theo tài liệu này
luan_an_quan_ly_nha_nuoc_doi_voi_dich_vu_cong_truc_tuyen_tro.pdf
- Tất cả luận văn được sưu tầm từ nhiều nguồn, chúng tôi không chịu trách nhiệm bản quyền nếu bạn sử dụng vào mục đích thương mại
Bạn đang xem trước 20 trang tài liệu Luận án Quản lý Nhà nước đối với dịch vụ công trực tuyến trong các cơ quan hành chính Thành phố Hà Nội, để xem tài liệu hoàn chỉnh bạn click vào nút DOWNLOAD LUẬN VĂN ở trên
Hiện tại, còn có cách hiểu chưa thống nhất giữa các quốc gia và các khu vực trên thế giới về khái niệm dịch vụ công (DVC). Nhiều nước không sử dụng khái niệm Dịch vụ hành chính công (DVHCC) mà sử dụng khái niệm DVC với nghĩa là tất cả các dịch vụ do nhà nước cung cấp để phân biệt với các dịch vụ của tư nhân cung cấp [18]. Song các nước đều mặc nhiên thừa nhận sự tồn tại của các DVC do các cơ quan hành chính nhà nước cung cấp. Theo Flynn (1990), “dịch vụ công có thể được cung cấp bởi khu vực công hay khu vực tư, điểm chung của chúng là được tài trợ bởi nguồn thu từ thuế và tuân thủ những tiêu chí của dịch vụ công cộng. Cách tiếp cận này nhấn mạnh đến tính chất phi lợi nhuận của dịch vụ công”. Nhấn mạnh đến tính chất phục vụ lợi ích chung, từ điển Petie Larousse (Pháp, 1995) định nghĩa “Dịch vụ công là hoạt động vì lợi ích chung, do một CQHCNN hoặc tư nhân đảm nhiệm”. Từ điển Oxford (Anh, 2000) định nghĩa dịch vụ công bao gồm: (i) Các dịch vụ như giao thông hoặc chăm sóc sức khỏe do Nhà nước hoặc tổ chức chính thức cung cấp cho tất cả mọi người dân trong một xã hội cụ thể; (ii ) Việc làm gì đó để giúp đỡ mọi người hơn là kiếm lợi nhuận. Trong cách tiếp cận này, dịch vụ công được quan niệm khá rộng và ít có sự phân biệt giữa khái niệm dịch vụ công và hoạt động công vụ.
World bank (1997) chia dịch vụ công thành hai loại cơ bản là dịch vụ công cốt lõi (bao gồm các dịch vụ mà chính phủ là người duy nhất cung cấp và mọi công dân bắt buộc phải nhận khi có nhu cầu về chúng. Chính phủ cung cấp các loại dịch vụ này dựa trên cơ sở pháp lý và nguyên tắc quản lý nhà nước cơ bản) và dịch vụ công mở rộng (là các dịch vụ mà người tham gia cung cấp có thể là nhà nước và nhiều tổ chức khác như tư nhân, các tổ chức xã hội, cộng đồng; các dịch vụ này được cung cấp rất linh hoạt, tùy thuộc vào nhu cầu người tiêu dùng, không mang tính độc quyền và có thể miễn phí hoặc trả phí như: y tế, giáo dục, giao thông đô thị, thông tin, cơ sở hạ tầng.)[88].
Cùng với sự phát triển của cuộc cách mạng công nghiệp lần thứ tư và xu hướng phát triển chính phủ điện tử, chính phủ số trên thế giới, phương thức cung cấp dịch vụ công trên môi trường điện tử trở thành vấn đề ưu tiên và quan tâm của các quốc gia và các nhà nghiên cứu. Theo thời gian, khái niệm về dịch vụ điện tử hay DVCTT xuất hiện và có sự thay đổi gắn với sự phát triển về khoa học công nghệ và xu hướng chuyển đổi số diễn ra mạnh mẽ hiện nay.
Ngay khi mới xuất hiện, DVCTT mới chỉ được xem như là một phương tiện để nâng cao hiệu quả hoạt động của nội bộ, chủ yếu trong việc giảm thời gian để xử lý công việc lặt vặt bằng tay. Do đó, quan điểm chính cho các cơ quan chính phủ theo hướng tiếp cận này là phát triển DVCTT để giảm chi phí nội bộ, tăng tự động hóa công việc văn phòng [63].