Luận án Nghiên cứu nâng cao chất lượng vải len Merino nhuộm bằng chất màu chiết từ Chromolaena odorata kết hợp xử lý với các Polyme tự nhiên
- Người chia sẻ : vtlong
- Số trang : 208 trang
- Lượt xem : 9
- Lượt tải : 500
Các file đính kèm theo tài liệu này
luan_an_nghien_cuu_nang_cao_chat_luong_vai_len_merino_nhuom.pdf
- Tất cả luận văn được sưu tầm từ nhiều nguồn, chúng tôi không chịu trách nhiệm bản quyền nếu bạn sử dụng vào mục đích thương mại
Bạn đang xem trước 20 trang tài liệu Luận án Nghiên cứu nâng cao chất lượng vải len Merino nhuộm bằng chất màu chiết từ Chromolaena odorata kết hợp xử lý với các Polyme tự nhiên, để xem tài liệu hoàn chỉnh bạn click vào nút DOWNLOAD LUẬN VĂN ở trên
Vật liệu dệt từ tự nhiên như cellulose, tờ tằm, len là một trong những môi trường thuận lợi để vi sinh vật phát triển do chúng có cấu trúc xốp, ưa nước, giữ lại nước, oxy và chất dinh dưỡng [91], [92]. Đối với vật liệu dệt từ xơ dệt tổng hợp có khả năng chống vi khuẩn tốt hơn xơ tự nhiên vì chúng hầu hết kỵ nước nên không cung cấp độ ẩm cần thiết để vi khuẩn phát triển. Bên cạnh đó, thành phần phần hóa học của vật liệu dệt ảnh hưởng đến sự tấn công của vi sinh vật thì một yếu tố khác đóng vai trò rất quan trọng trong việc làm cho vải dễ bị vi khuẩn tấn công là môi trường vật lý. Sự hiện diện của chất lỏng trên cơ thể người như mồ hôi, bã nhờn, máu, bụi bẩn và vết thức ăn trên vải cung cấp môi trường giàu dinh dưỡng cho sự phát triển của vi sinh vật. Chính vì vậy, những vật liệu dệt được sử dụng trong bệnh viện, quần áo trẻ sơ sinh, đồ lót và quần áo thể thao là môi trường lý tưởng để vi sinh vật phát triển [92],[93]. Sự sinh trưởng của vi khuẩn trên vật liệu không chỉ ảnh hưởng đến bản thân vật liệu dệt như để lại vết bẩn, sự thay đổi màu sắc, giảm độ bền, độ giãn, độ đàn hồi, giảm giá trị sử dụng mà còn gây khó chịu cho người mặc như gây mùi, kích ứng da và truyền nhiễm bệnh tật.
Xử lý hoàn tất vật liệu dệt bằng các tác nhân kháng khuẩn là một trong những biện pháp để ngăn chặn sự xâm nhập của vi khuẩn qua vải [94]. Hiện nay, có rất nhiều hoạt chất kháng khuẩn khác nhau về cấu trúc hóa học, hoạt tính kháng khuẩn, hiệu quả kháng khuẩn, độ bền kháng khuẩn với tác nhân giặt, tác động đến con người và môi trường [94]. Hiệu quả kháng khuẩn của vật liệu dệt được quyết định bởi tác nhân kháng khuẩn (cấu trúc hóa học, nồng độ hóa chất, cơ chế kháng khuẩn), vật liệu nền (tính chất vật lý, tính chất hóa học), điều kiện xử lý (nhiệt độ, thời gian, pH) [94]. Tác nhân kháng khuẩn cho vật liệu dệt thường theo hai cơ khuếch tán (giải phóng có sự kiểm soát) hoặc không khuếch tán (hình thành rào cản vi sinh vật) [94].
Đối với cơ chế thứ nhất, phần lớn tác nhân kháng khuẩn thường liên kết vật lý với xơ dệt, hoạt tính kháng khuẩn của chúng được giải phóng từ vật liệu dệt ra môi trường xung quanh khi có độ ẩm, tại đó chúng hoạt động như một chất độc giết chết vi sinh vật [94]. Các tác nhân theo cơ chế này có một số nhược điểm: Chất kháng khuẩn giải phóng ra trên bề mặt vật liệu dệt làm nồng độ giảm dần dẫn đến giảm hiệu quả kháng khuẩn, làm cho vi sinh vật trở nên kháng thuốc, có thể gây kích ứng da, độ bền kháng khuẩn với giặt kém và ảnh hưởng đến môi trường) [94]. Do vậy, để có thể kéo dài hoạt tính kháng khuẩn, cần kiểm soát quá trình giải phóng tác nhân kháng khuẩn chẳng hạn như sử dụng vi nang để chứa tác nhân kháng khuẩn, sử dụng các hợp chất polyme để giúp cho chất kháng khuẩn giải phóng có kiểm soát hơn [92],[93].
Đối với cơ chế thứ hai, tạo “rào cản” để ngăn chặn sự xâm nhập của vi khuẩn. Các tác nhân kháng khuẩn này có liên kết hóa học với bề mặt của các xơ sợi, chúng không giải phóng mà hoạt động như một rào cản để kiểm soát sự tiếp xúc của các vi sinh vật với các xơ dệt [95]. Liên kết hóa học của tác nhân với bề mặt vật liệu xảy ra khi các nhóm chức hoạt tính trong tác nhân liên kết với xơ dệt [95]. Cơ chế này có nhiều ưu điểm hơn cơ chế thứ nhất bởi vì không bị giải phóng nên nồng độ của chất kháng khuẩn không bị giảm trong quá trình sử dụng, khả năng kháng tác nhân kháng khuẩn giảm, không gây kích ứng da, bền với giặt hơn so với cơ chế thứ nhất [95]. Tuy nhiên, cơ chế thứ hai này có một số nhược điểm như “hàng rào” kháng khuẩn trên bề mặt xơ có thể bị vô hiệu hóa bởi các vi sinh vật chết, sự hấp phụ của bụi bẩn hoặc sự trung hòa của các điện tích dương do sự hình thành phức giữa nhóm kháng khuẩn cation với nhóm anion của chất giặt tẩy, lớp kháng khuẩn trên bề mặt vật liệu có thể bị tách ra khỏi bề mặt xơ do ma sát [94].