Luận án Khai thác giá trị nơi chốn trong tổ chức không gian khu vực trung tâm Thành phố Hồ Chí Minh

  • Người chia sẻ : vtlong
  • Số trang : 243 trang
  • Lượt xem : 10
  • Lượt tải : 500

Các file đính kèm theo tài liệu này

  • luan_an_khai_thac_gia_tri_noi_chon_trong_to_chuc_khong_gian.pdf
  • Tất cả luận văn được sưu tầm từ nhiều nguồn, chúng tôi không chịu trách nhiệm bản quyền nếu bạn sử dụng vào mục đích thương mại

NHẬP MÃ XÁC NHẬN ĐỂ TẢI LUẬN VĂN NÀY

Nếu bạn thấy thông báo hết nhiệm vụ vui lòng tải lại trang

Bạn đang xem trước 20 trang tài liệu Luận án Khai thác giá trị nơi chốn trong tổ chức không gian khu vực trung tâm Thành phố Hồ Chí Minh, để xem tài liệu hoàn chỉnh bạn click vào nút DOWNLOAD LUẬN VĂN ở trên

Edward Relph sử dụng thuật ngữ “placelessness”, ngược với khái niệm (place)
“nơi chốn” hay “lost of place” – tạm dịch là “phi nơi chốn”, chỉ những không gian không
tạo được cảm xúc với cộng đồng, những địa điểm được tạo ra nhưng không có bất cứ
liên hệ hay hoạt động nào gắn với giá trị cảnh quan không gian đô thị hay văn hóa địa
phương. Đó là những không gian có thể thấy ở bất cứ đâu, tức là “không ở đâu cả” (lost
of place). Relph cho rằng một địa điểm tốt phải mang đến cho con người cảm giác ký
ức của trải nghiệm. Khi con người mất đi sợi dây liên kết này, tức là họ đã trải qua cảm
giác vô hình, cuộc sống thiếu hụt ý nghĩa và bất an. Relph đưa ra khái niệm về “tinh
thần địa điểm” (sense of place) nhằm chỉ sự phát triển của một địa điểm qua thời gian.
Theo đó, sự liên kết với lịch sử và văn hóa, sự đa dạng về kiến trúc và địa hình, cũng
như sự tương tác giữa con người và địa điểm là nhân tố chính hình thành nên cảm xúc
nơi chốn. Tuy nhiên, Relph nhấn mạnh rằng: tinh thần địa điểm không phải là một khái
niệm tĩnh, mà là một quá trình phát triển liên tục và có thể thay đổi theo thời gian. Việc
duy trì và phát triển tinh thần địa điểm đòi hỏi sự quan tâm và tương tác từ cộng đồng,
cũng như các chính sách và quyết định của các nhà quản lý đô thị. Những địa điểm có
thể mang lại tinh thần địa điểm dễ dàng nhất là các khu phố cổ, các vùng đồng quê và
các khu vực bảo tồn thiên nhiên. Do những địa điểm này dễ đem đến cho con người cảm
giác thân thuộc với không gian mà họ đang sinh sống, đồng thời làm họ hiểu hơn về con
người cũng như văn hóa địa phương [89].
Cùng chung tư tưởng với Edward Relph, Martin Heidegger nhìn nhận: nơi chốn
không chỉ đơn thuần là một không gian vật lý mà còn là một khái niệm tinh thần, liên
quan đến bản chất của sự tồn tại. Heidegger nhấn mạnh sự hiểu biết về nơi chốn là cần
thiết để con người có thể hiểu được mình và cảm nhận được sự hiện diện của thế giới.
Heidegger sử dụng cây cối làm ví dụ, ông cho rằng nơi chốn của cây không chỉ đơn
thuần là vị trí của nó trên đất mà còn liên quan đến bản chất của nó, bao gồm cả quá
trình sinh trưởng và tồn tại. Từ đó ông nhận định: mỗi con người đều có một nơi chốn,
một không gian vật lý với tinh thần mà họ cảm thấy mình thuộc về nó và có thể tồn tại
trong đó một cách tự nhiên và đầy đủ nhất [108][109].