Đề tài Quan niệm nghệ thuật về con người trong một số truyện ngắn của Nguyễn Ngọc Tư

  • Người chia sẻ : vtlong
  • Số trang : 42 trang
  • Lượt xem : 7
  • Lượt tải : 500
  • Tất cả luận văn được sưu tầm từ nhiều nguồn, chúng tôi không chịu trách nhiệm bản quyền nếu bạn sử dụng vào mục đích thương mại

NHẬP MÃ XÁC NHẬN ĐỂ TẢI LUẬN VĂN NÀY

Nếu bạn thấy thông báo hết nhiệm vụ vui lòng tải lại trang

Bạn đang xem trước 20 trang tài liệu Đề tài Quan niệm nghệ thuật về con người trong một số truyện ngắn của Nguyễn Ngọc Tư, để xem tài liệu hoàn chỉnh bạn click vào nút DOWNLOAD LUẬN VĂN ở trên

Hiện nay trên văn đàn Việt Nam, trong số những gƣơng mặt tiêu biểu
của truyện ngắn đƣơng đại, Nguyễn Ngọc Tƣ giữ một vai trò đặc biệt quan
trọng. Chị trở thành một trong những nhà văn nổi bật nhất thập kỷ đầu của thế kỷ
XXI, góp phần đƣa truyện ngắn đƣơng đại lên một tầm cao mới. Nhà văn khẳng
định mình ngay từ tập truyện đầu tay và đã có rất nhiều giải thƣởng cao quý nhƣ:
Ngọn đèn không tắt giải Nhất – Cuộc vận động sáng tác văn học tuổi hai mƣơi
lần II năm (2000). Giải B – Hội văn học Việt Nam với tập truyện: Ngọn đèn
không tắt năm (2001) Bên cạnh đó, Nguyễn Ngọc Tƣ còn đƣợc bình chọn là
một trong mƣời gƣơng mặt trẻ tiêu biểu (2003) do Trung ƣơng đoàn trao tặng.
Truyện ngắn Cánh động bất tận đƣợc Hội nhà văn Việt Nam trao giải A (2006).
Và cũng riêng truyện ngắn này đã đƣa tên tuổi Nguyễn Ngọc Tƣ leo lên đỉnh cao
vinh quang trong lao động nghệ thuật. Các nhà nghiên cứu lí luận văn học, phê
bình văn học đã ghi nhận: “từ sau hiện tượng Nguyễn Huy Thiệp, văn học Việt
Nam chờ đợi rất lâu mới có lại một cây bút tài hoa và làm nên dư luận, tên tuổi
ấy là Nguyễn Ngọc Tư”.
Quan niệm nghệ thuật về con ngƣời là một vấn đề rất quan trọng của sáng
tạo nghệ thuật, nếu không có quan niệm nghệ thuật về con ngƣời thì sẽ không có
tác phẩm nghệ thuật. Vì từ khi con ngƣời xuất hiện trên trái đất cho đến nay, con
ngƣời luôn đƣợc coi là vấn đề số một. Bản thân con ngƣời vốn vô cùng phức tạp,
đa sắc, đa màu và đa diện, nhà văn chỉ chạm đến nó chứ không sờ nắn, nắm bắt
đƣợc bản thể con ngƣời trọn vẹn. Vì vậy, nhà văn cũng không thể nào khám phá
tận cùng cái bí ẩn bên trong con ngƣời. Văn học lấy con ngƣời làm điểm tựa để
nhìn ra thế giới và nhìn vào chính mình. Có vô số cách để thăm dò con ngƣời, thế
nhƣng con ngƣời vẫn mãi mãi là một bí mật, vì “con người là tận cùng của cái tận
cùng” và “tận cùng biến đổi”.