Luận án Bảo tồn và phát huy nhạc cụ truyền thống của người Ê Đê ở tỉnh Đắk Lắk

  • Người chia sẻ : vtlong
  • Số trang : 241 trang
  • Lượt xem : 13
  • Lượt tải : 500

Các file đính kèm theo tài liệu này

  • luan_an_bao_ton_va_phat_huy_nhac_cu_truyen_thong_cua_nguoi_e.pdf
  • Tất cả luận văn được sưu tầm từ nhiều nguồn, chúng tôi không chịu trách nhiệm bản quyền nếu bạn sử dụng vào mục đích thương mại

NHẬP MÃ XÁC NHẬN ĐỂ TẢI LUẬN VĂN NÀY

Nếu bạn thấy thông báo hết nhiệm vụ vui lòng tải lại trang

Bạn đang xem trước 20 trang tài liệu Luận án Bảo tồn và phát huy nhạc cụ truyền thống của người Ê Đê ở tỉnh Đắk Lắk, để xem tài liệu hoàn chỉnh bạn click vào nút DOWNLOAD LUẬN VĂN ở trên

Về bảo tồn kế thừa, trong tác phẩm Đời sống mới, Chủ tịch Hồ Chí Minh (2000) đã nêu ra những quan điểm rõ ràng về sự kế thừa: “Cái gì cũ mà xấu thì phải bỏ, cái gì cũ mà không xấu nhưng phiền phức thì phải sửa đổi cho hợp lý, cái gì cũ mà tốt thì phát triển thêm” [36]. Đây chính là bảo tồn dựa trên cơ sở kế thừa. Cách tiếp cận bảo tồn kế thừa có mặt ưu việt hơn là những sản phẩm văn hóa có giá trị, đã được sàng lọc qua dòng thời gian sẽ có cơ hội tự khẳng định mình, được phát huy giá trị đối với đời sống con người [76].
Theo Tô Vũ (2002), “Khi nói tới bảo tồn, ta luôn nghĩ đến giữ gìn toàn bộ và nguyên vẹn đối tượng cần bảo tồn”, và ông nhấn mạnh: Đối tượng bảo tồn cần thoả mãn hai điều kiện tiên quyết: Một là, nó phải được nhìn nhận là tinh hoa, là một “giá trị” đích thực không có gì phải hồ nghi hay bàn cãi. Hai là, nó phải hàm chứa khả năng, chí ít là tiềm năng đứng vững lâu dài trước những biến đổi tất yếu về đời sống vật chất và tinh thần của con người ( ), nhất là trong giai đoạn đổi mới hiện nay với chính sách mở cửa và cơ chế thị trường ( ) [116]. Chúng ta có thể hiểu rằng: Bảo tồn là bảo vệ và giữ gìn sự tồn tại của sự vật hiện tượng theo dạng thức vốn có của nó. Bảo tồn là giữ lại, không để mất đi, không để bị thay đổi, biến hóa hay biến thái. Bảo tồn di sản văn hóa được hiểu như là các nỗ lực nhằm bảo tồn và giữ gìn sự tồn tại của các di sản theo dạng thức vốn có của nó. Theo công ước 2005 mục 7 điều 4 “Bảo vệ: Danh từ “Bảo vệ” có nghĩa là việc thông qua các biện pháp nhằm bảo tồn, gìn giữ và tăng cường sự đa dạng của các biểu đạt văn hóa. Động từ “Bảo vệ” có nghĩa là thông qua các biện pháp đó” [99].
Luật Di sản Văn hóa của Việt Nam không giải thích khái niệm “bảo vệ” nhưng đều sử dụng từ “bảo vệ” chứ không sử dụng từ “bảo tồn”.