Luận văn Chiến lược đẩy mạnh xuất khẩu hàng dệt may Việt Nam vào thị trường Mỹ đến năm 2010
- Người chia sẻ :
- Số trang : 69 trang
- Lượt xem : 12
- Lượt tải : 500
- Tất cả luận văn được sưu tầm từ nhiều nguồn, chúng tôi không chịu trách nhiệm bản quyền nếu bạn sử dụng vào mục đích thương mại
Bạn đang xem trước 20 trang tài liệu Luận văn Chiến lược đẩy mạnh xuất khẩu hàng dệt may Việt Nam vào thị trường Mỹ đến năm 2010, để xem tài liệu hoàn chỉnh bạn click vào nút DOWNLOAD LUẬN VĂN ở trên
Là một nước có diện tích lớn thứ3 trên thếgiới (9.629.091 km2 chiếm 6,2% diện tích toàn cầu) và với khoảng 290 triệu dân có nguồn gốc từnhiều nơi khác nhau trên thếgiới, Mỹlà một xã hội đa dạng nhất trên thếgiới. Mặc dù đại bộphận người Mỹ được coi là có nguồn gốc từChâu Âu, song những người thiểu sốnhư người gốc Mỹ(người da đỏ), người Mỹgốc Phi, người Hispanic, và người Châu Á cũng rất đông. Hiện nay, mỗi năm có tới trên một triệu người nước ngoài di cư đến Mỹsinh sống và làm ăn, và dựkiến đến năm 2050 người Mỹda trắng chỉcòn chiếm dưới 50%. Các cộng đồng đang sinh sống ởMỹ đều có những bản sắc riêng của họ, kểcảngôn ngữ, tôn giáo, tín ngưỡng, và phong tục; do vậy, rất khó có thể khái quát chính xác được văn hóa nói chung và văn hóa kinh doanh nói riêng ở nước này. Khác với một sốnền văn hóa khác, nhất là văn hóa Châu Á, nhìn chung, người Mỹrất coi trọng tựdo cá nhân và tính tựlập. Gia đình, cộng đồng, tôn giáo, hoặc tổchức là thứyếu so với các quyền cá nhân. Chủnghĩa cá nhân này cũng dẫn đến một tính cách nổi bật của người Mỹlà cạnh tranh. Phong cách chung của doanh nhân Mỹlà ít chú ý đến nghi lễ, đi thẳng vào vấn đề, và muốn có kết quảnhanh. Trong đàm phán, người Mỹthường xác định trước và rõ mục tiêu cần đạt được, chiến lược và chiến thuật đàm phán, và dùng số liệu đểchứng minh cho các luận điểm của mình. Họmuốn dành chiến thắng về phần mình, song cũng sẵn sàng thỏa hiệp trên cơsở đôi bên cùng có lợi. ởMỹ, “có 3 đi có lại” là nguyên tắc quan trọng trong đàm phán chính trịcũng nhưtrong kinh doanh. Người Mỹthích nói thẳng, rõ ràng, và dễhiểu. Họkhông thích kiểu nói vòng vo, xa xôi, hoặc ví von. Nhìn chung, khi người Mỹnói “được” thì có nghĩa là được và “không được” có nghĩa là không được. Người Mỹkhông ngại ngùng khi trảlời “tôi không biết” nếu nhưhọkhông biết vềvấn đềmà bạn quan tâm, hoặc “tôi không phụtrách việc này” nếu nhưvấn đềbạn quan tâm không trong phạm vi trách nhiệm của họ. Tuy nhiên, người Mỹthường sẵn sàng chỉcho bạn biết bạn phải hỏi ai hoặc tìm ở đâu đểcó những thông tin mà bạn cần, hoặc ai là người phụ trách việc mà bạn quan tâm.Tính thẳng thắn và sựlịch thiệp cũng có mức độkhác nhau tuỳtheo vùng. Người New York nổi tiếng là trực tính, và thậm chí hơi thô bạo nếu so sánh với văn hóa Châu Á. Người ởvùng Trung Tây cũng thẳng thắn nhưng thường lịch sựhơn nhiều. Người California không phải lúc nào cũng nói đúng ý nghĩcủa họ. Ví dụ ởLos Angeles – miền đất của những giấc mơ- nếu ai đó nói với bạn “Tôi sẽtrởlại vấn đềnày với bạn” thì cũng có thểlà họsẽlàm nhưvậy thật, song cũng có thểhọngụý là “Bạn không có cơhội”. Nhìn chung, người Mỹkhông có thói quen nói hoặc cười to trong khi ăn uống hoặc ởnơi công cộng. Họrất tựgiác xếp hàng đợi đến lượt mình khi có từ hai người trởlên, và không có thói quen chen ngang hàng. Tại cửa ra vào thang máy, tàu điện ngầm, hoặc xe buýt, người ởngoài thường đợi cho người ởtrong ra hết rồi mới vào. Người Mỹcó thói quen cám ơn khi được người khác giúp đỡdù chỉlà một việc rất nhỏnhưnhường đường chẳng hạn.
